Giữa thảo nguyên hoang vu, phong cách re-gan nổi loạn, vẻ đẹp củaSella Trươnge lệ, nhạt nhưng cũng thật quyến rũ giữa thiên nhiên mênh mông của đất trời.
Makeup:áoquần áo namquần namquần áo namThời trang áo thunxống áo namthời trang sỉPhúc Nghĩa
Photo: Nâu
Stylist: Ha Duy Nam
Model: Sella TrươngTheo ông Phùng Đắc Lộc, chủ tịch Hiệp hội Bảo hiểm VN, sau hàng loạt vụ cháy chợ và TTTM những năm gần đây, đã đến lúc bổn phận của ban quản lý cần phải mở rộng hơn. Không chỉ thuần tuý là giữ giàng an ninh, trật tự và thu phí chợ mà ban quản lý chợ, TTTM phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ tài sản của các hộ kinh dinh, trong đó có việc tổ chức vận động, thậm chí có biện pháp buộc tiểu thương mua bảo hiểm cháy nổ.
Bà hỏa gần, bảo hiểm xa
Theo Cục Giám sát quản lý bảo hiểm (Bộ Tài chính), doanh thu phí bảo hiểm cháy nổ bắt buộc năm 2012 đạt 594 tỉ đồng, tỉ lệ bồi hoàn đạt 14%. Bên cạnh đó, bảo hiểm cháy, nổ tự nguyện áo thun nam vnxk đạt doanh thu 2.200 tỉ đồng, trong đó gần một nửa số tiền đã bồi hoàn cho các đơn vị gặp rủi ro.
Bà Trương Thị Hồng (đường Quyết Thắng, P.Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương) cho biết gia đình có hai kiôt (bà Hồng đứng tên một kiôt kinh doanh mỹ phẩm, còn chồng bà là ông Tạ Văn Hồng cũng đứng tên một kiôt kinh dinh xống áo, vải vóc), kinh doanh tại TTTM từ khi ra đời (năm 2001). Mỗi năm vợ chồng bà nộp đầy đủ các loại tiền, nhưng không thấy ban quản lý chợ hay chính quyền đề nghị phải mua bảo hiểm tài sản hàng hóa.
Chị Tăng Thị Ánh, có kiôt áo quần trên tầng 2, cũng nhận tám năm buôn bán ở TTTM này, chị cũng như hầu hết tiểu thương đều chưa từng mua bảo hiểm và cũng không biếtthời trang sỉmua bảo hiểm thế nào. “Nói thật chúng tôi chẳng được ai chỉ dẫn, nhắc gì việc mua bảo hiểm. Về phòng cháy chữa cháy chúng tôi cũng chẳng được hướng dẫn. Họ (ban quản lý TTTM) phát cho cái bình xịt cứu hỏa đấy nhưng chắc gì ai đã biết sử dụng” - chị Ánh nói.
Việc các tiểu thương kinh dinh tại chợ không có bảo hiểm cũng được chính chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Mạnh Hiển dấn tại cuộc họp khẩn chiều 15-9. Theo ông Hiển, chính vì ban quản lý TTTM không mua bảo hiểm nên tổn thất nặng nề lúc này các tiểu thương không biết bấu víu vào đâu...
Trong khi đó, như tuổi xanh đã thông tin ( Tuổi Trẻ 17-9), từ năm 2004 hệ thống báo cháy tự động tại TTTM này hoàn toàn bị tê liệt. 2/4 bể nước ngầm cứu hỏa bị hư hỏng, chẳng thể tích nước. 2/4 máy bơm chữa cháy hỏng động cơ, các van điều khiển bị gỉ sét, không thể vận hành. Lối vào khu vực đặt máy bơm bị các quầy hàng che lấp...
Thậm chí từ năm 2006-2012, Công an tỉnh Hải Dương đã có các công văn đề nghị UBND TP Hải Dương và ban quản lý TTTM tôn tạo cả thảy các hệ thống, thiết bị phòng cháy chữa cháy, nhất là việc cải tạo lại hệ thống điện, hệ thống thông gió và các đường thoát nạn... Cũng do chậm chuyển biến, thực hiện công tác phòng cháy chữa cháy nên năm 2012 cơ quan chức năng của tỉnh Hải Dương đã phạt hành chính 30 triệu đồng với trọng tâm do những vi phạm về sử dụng điện.
Bức nhưng không ai thực hiện
Đàm đạo với Tuổi Trẻ, một lãnh đạo Cục Quản lý giám sát bảo hiểm (Bộ Tài chính) cho biết quy định hiện hành nêu rất rõ các chợ và TTTM là những đối tượng bắt phải mua bảo hiểm phòng cháythời trang sỉnổ. Tùy theo hiệp đồng bảo hiểm, khuôn khổ bảo hiểm cũng có cả bảo hiểm có hàng hóa tài sản bên trong của TTTM.
Để bảo hiểm hàng hóa thì ban quản lý TTTM đứng ra ký giao kèo mua bảo hiểm với các doanh nghiệp bảo hiểm, chứ không phải đơn lẻ từng kiôt gian hàng ở trọng tâm ký giao kèo với doanh nghiệp bảo hiểm. Vì khi đánh giá rủi ro thì doanh nghiệp bảo hiểm sẽ đánh giá cả TTTM.
Tuy nhiên, luận bàn với tuổi xanh qua điện thoại chiều 17-9, ông Nguyễn Thịnh Long, giám đốc Công ty bảo hiểm PVI Hải Dương, cho biết doanh nghiệp này cũng như tuốt luốt doanh nghiệp bảo hiểm khác trên địa bàn đều chưa thể “vào” được các chợ, TTTM. “Mấy năm trước chúng tôi có chào mời, tham mưu, nhưng sau hai, ba lần gửi thư mời không thấy ban quản lý phúc đáp nên chúng tôi chẳng biết làm thế nào”.
Theo ông Long, quy định hiện hành, Ban quản lý chợ TTTM sẽ là mối manh mua bảo hiểm cháy nổ nép, nhưng có nhẽ họ không có nguồn kinh phí, hoặc không vận động thu góp được của các tiểu thương nên họ không mua bảo hiểm. “Để thực hành mua - bán bảo hiểm thì chợ, TTTM phải bảo đảm các điều kiện theo quy định về gian cháy nổ, phải có chứng nhận của cơ quan chức năng địa phương (sở hoặc phòng cảnh sát phòng cháy chữa cháy). Không biết có phải vì điều kiện này hay không mà họ không mua bảo hiểm” - ông Long nói.
Một lãnh đạo của Bảo hiểm Bảo Việt tại Hải Dương cho biết Hải Dương là tỉnh nhỏ, TP nhỏ nhưng có đến gần 20 đơn vị bảo hiểm lớn nhỏ, và không chỉ Bảo Việt mà hồ hết các đơn vị bảo hiểm khác đã chào mời, tham mưu nhưng đều chưa thực hiện được việc bảo hiểm đối với các chợ, TTTM, các tiểu thương...
Doanh nghiệp bảo hiểm không “mặn”
Theo ông Phùng Đắc Lộc, không chỉ tiểu thương chưa quan hoài đến bảo hiểm tài sản, mà bản thân các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không đượm đà trong việc bán bảo hiểm cho tiểu thương tại các chợ và TTTM do rủi ro rất cao. “Rất nhiều TTTM, đặc biệt là chợ, không đủ điều kiện được cấp giấy chứng nhận an toàn phòng cháy chữa cháy. Cho nên các doanh nghiệp bảo hiểm không bán bảo hiểm cho các đơn vị này”Thời trang áo thun- ông Lộc nói.
Một lãnh đạo Công ty bảo hiểm Bảo Việt Hải Dương dấn dù rất muốn nhiều khách hàng mua bảo hiểm, nhưng với điều kiện phòng cháy chữa cháy của chợ, TTTM không có họng vòi, không có bể chứa nước, quơ đều không bảo đảm theo luật định thì làm sao dám bán. “Chúng tôi cũng đề xuất, lưu ý các cấp chính quyền, ban quản lý các chợ viện trợ, nhưng quả tình với điều kiện, hệ thống phòng cháy chữa cháy như thế, chúng tôi chẳng thể làm sai quy định luật pháp để bán bảo hiểm được...” - Vị này nói.
Cũng theo ông Lộc, khi không bán được bảo hiểm cháy nổ thắt thì doanh nghiệp bảo hiểm cũng ngại bán bảo hiểm cháy nổ theo diện tình nguyện cho các TTTM, chợ. Bởi rủi ro cao khi TTTM, chợ không bảo đảm an toàn về phòng cháy chữa cháy. Bên cạnh đó, sau cháy nổ, việc xác định giá trị tài sản của các hộ tiểu thương để bồi hoàn là rất khó khăn. Như đối với doanh nghiệp thì đơn vị bảo hiểm có thể căn cứ vào cơ quan thuế, ngân hàng để xác định tài sản của doanh nghiệp qua doanh thu, vốn, tài sản...
Còn hộ tiểu thương thì không kê khai sổ sách, hoặc có kê khai cũng không đầy đủ, chuẩn xác. Còn nếu doanh nghiệp bảo hiểm có bán thì mức phí bảo hiểm sẽ cao hơn. Lúc đó, TTTM và chợ lại lắc đầu. “Chính vì rủi ro cao khi nguy cơ cháy nổ luôn rình rập tại TTTM và chợ nên các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không tiếp cận từng tiểu thương để chào bán bảo hiểm. Họ thường duyệt y các ban quản lý TTTM và chợ” - ông Lộc nhận định.
Nêu bất cập trong quy định hiện hành về bảo hiểm cháy nổ bắt, ông Lộc cho biết nghị định 46 có nêu là việc bán bảo hiểm cháy nổ cho TTTM không cần giấy chứng thực an toàn gian cháy nổ, mà chỉ cần biên bản soát về an toàn phòng cháy chữa cháy. Tuy nhiên, trong thông tư 220 của Bộ Tài chính hướng dẫn chi tiết việc bán bảo hiểm cháy nổ thắt lại đề nghị đơn vị mua phải có giấy chứng nhận an toàn phòng cháy chữa cháy.
Vụ cháy chợ Quảng Ngãi: hàng trăm tiểu thương trắng tay do không mua bảo hiểm
Rạng sáng 9-2-2012, lửa bốc cháy tại tầng 1, cửa số 9 của chợ Quảng Ngãi và sau đó cháy ngun ngút mặc dầu đã huy động vơ công cụ chữa cháy của tỉnh, các đơn vị trên địa bàn và Quảng Nam. Đến chiều thì ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ khu chợ Quảng Ngãi. Thống kê có 424 hộ kinh dinh với 628 lô, sạp các mặt hàng xống áo, tạp hóa, giày dép, bánh kẹo, mỹ phẩm... Với khoảng 650 tấn, ước thiệt hại trên 200 tỉ đồng, trong đó tiểu thương khoảng 150 tỉ đồng.
Ngay sau khi vụ cháy chợ xảy ra thì phát hiện quờ quạng các hộ tiểu thương không có hộ nào mua bảo hiểm cho hàng hóa của mình, kể cả ban quản lý chợ Quảng Ngãi. Nguyên cớ được các đơn vị bảo hiểm cho biết là do các tiểu thương không quen và không thích mua bảo hiểm; mua bán hàng hóa chứng từ không đảm bảo..., Còn chợThời trang namQuảng Ngãi không được bán bảo hiểm do không đáp ứng các yêu cầu về an toàn của bảo hiểm.
Sau đó Nguyên nhân tại đây cháy chợ được xác định do chập đường dây dẫn điện làm cháy vỏ cách điện rồi lan ra xung quanh. Công an tỉnh Quảng Ngãi đã khởi tố hình sự vụ án nhưng đến tháng 7-2013, sau 17 tháng tiến hành điều tra, công an đã chính thức tạm đình chỉ điều tra vụ án cháy chợ Quảng Ngãi. Duyên do vụ án quá phức tạp, can dự đến nhiều người, nhiều ngành trong tỉnh nên chưa thể xác định được bị can phạm tội vi phạm quy định về PCCC. Trước đó vài năm, Quảng Ngãi đã có hai chợ huyện bị “bà hỏa” thăm viếng là chợ Di Lăng (huyện tổ quốc) và chợ Châu Ổ (huyện Bình Sơn).
------------------------------------
* Tin bài can dự:
>> Trọng tâm thương mại Hải Dương vẫn mịt mù khói >> toàn bộ 3 tầng trung tâm thương nghiệp Hải Dương cháy rụi >> Sau 2 ngày, bên trong TTTM Hải Dương vẫn âm ỉ khói
>> TTTM Hải Dương cháy: lực lượng công an tỉnh không đủ dập tắt
>> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 22
30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót nghét 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, cha mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, cha mẹ Hồng quyết neo ghe, tìm một công https://www.Facebook.Com/CuaHangThanhTam việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.
Chút vốn liếng tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha thỉnh thoảng cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.
Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.
Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.
Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là chấp nhận được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.
Anh Hồng không phải là người Việt duy nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có vất vả nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.
Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm tài xế. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.
Những ngày tháng nhớ đời
Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng hết sức tình cờ. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.
Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà tù Thái Lan không phải lao động nặng nhọc. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.
Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.
Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có thời hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, lưu trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số loằng ngoằng như mật mã, trong đó thể hiện đầy đủ tên tuổi, quốc tịch, nơi tạm trú, nghề nghiệp…
Giấy chứng nhận cư trú hợp pháp trên đất Thái.
Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa dọn dẹp, khuân vác đến thợ hồ… “Thấy mình chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.
Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thật thà, du khách phản ánh nên chính quyền đã trục xuất, không cho lưu trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm ăn gian dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất quý trọng người Việt. Họ sẵn lòng giúp đỡ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thật thà”.
Bán hàng kiêm hướng dẫn viên
Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhìn nhận rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hầu hết các điểm tham quan nổi tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều trả lời chính xác những thông tin cập nhật mới nhất.
Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời gian tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thuộc lòng, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, dẫn chứng cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.
Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước hết hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông tin cần thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.
Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.
Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014
Thời trang nam Sella Trương hút mắt với vẻ đẹp hoang dại
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét