Trừ những ngày nghỉ với các ngày thông thường trong ngày đi làm chiếm hầu hết thời gian của các nàngcông sở, qua đó có thể thấythời trang nơi công sởcũng rất quan trọng với chúng ta , cách ăn mặc cũng một là một phần quan yếu quyết định hình ảnh của bạn trong mắt bạn bè ở công ty hoặc đối tác của mình .
Để cuộn mọi ánh nhìn và tự tín trong giao dịch ở bất cứ nơi đâu bạn phải luôn updatexu hướng thời trang thinh hànhcũng như các cách phối hợp tinh tế để rút ra cái đẹp cho riêng mình.Dưới đây là rất nhiều cách mix thời trang đông đồ duyên dáng và tinh tế để các nàng công sở tham khảo nè !
ThờiThời trang namtrang công sở trong mùa đông
Ở nơi công sở điều trước tiên bạn phải để ý là nên chọn y phục phù hợp với vóc dáng, môi trường lịch sự, sang. Không nên chọn đồ riêm rúa hay quá loè loẹt mà sẽ làm mất thiện cảm. Chỉ đơn giản với một chiếc quần bó màu đen, áo len chùm hông và bốt cao cổ phốiquần áo namcùng nhau, trông bạn đã rất năng động và hiện đại rồi.
Bạn gái văn phòng thường ít chuyển diThời trang namnên hay bị vòng eo mỡ. Do vậy chiếc áo choàng
Dáng thụng màu đỏ là style ráo cho bạn che đi khuyết điểm của thân. Vừa oắt
Lại không bị lộ điểm yếu của mình nhé.
Sự quần áo giá sỉ Thời trang namxống áo namkết hợp giữa áo sơ mi trắng bên trong, áo len xanh ngoài và quần đen, giày bệt sẽ rất trẻ trung, dễ dàng đi lại hoạt động.
Những bạn gái công sở có thể sở hữu một dung mạo trẻ trung như teen girl khi phối áo len hồng, chân váy đen và giày cao gót. Thêm một chiếc mũ tạo dáng sẽ rất sành điệu và thời trang.
Kẻquần áo namThời trang áo thunsọc ô vuông gam màu bắt mắt của đỏ, đen và ghi không bao giờ khiến bạn bị lỗi mốt và nhàm chán. Ngược lại nó sẽ tạo nên sự khoẻ khoắn, tươi mới cho người mặc.
Thời trang công sở trong mùa thu đông 2013 – 2014có rất nhiều kiểu khác nhau, trong đó có cả những mẫu váy,áo khoác hàn quốc,áo khoác dáng dài Hàn Quốcvới nhiều màu sắc họa tiết đại đẹp và sành điệu bạn nhé!
Nếu bạn là cô nàng công sở điệu đà cá tính, hãy thử mẫu thời trang đông tuyệt như thế này xem sao? vững chắc bạn sẽ trở nên tâm điểm của mọi sự chú ý đấy!
Từ Khóa độ
, Mặc đẹp mùa đông cho người mập, trang điểm đơn giản cho nàng công sở, đồ đẹp cho người gày, mac sao cho dep voi dang nguoi, khoac da dep cho nguoi beo, cách chọn xống áo mùa đông cho nguoi beo, ao kieu duyen dang, bi quyet mac dep cho nguoi beo vao mua dong, mau ao khoac mua dong nam 2013-2014 moi nhat, thoi trang cho nguoi beo nam
Khu phố của người Việt luôn đông đúc người da đen mua sắm. Ảnh: Phong Cầm.
Để đến được chợ São Paulo ở Thủ đô Luanda, tôi phải dậy từ sáng sớm. Đường từ chỗ nghỉ đến São Paulo dài chừng 20km. Vì là một trong những trục đường chính ở Thủ đô Luanda nên thẳng thớm tắc đường. Giữa hàng ngàn xe ô tô chen chúc, xe chúng tôi phải nhích dần từng mét một. Sau gần hai tiếng đồng hồ vật lộn, chung cục tôi cũng đến được phố São Paulo - thủ phủ của người Việt tại Angola.
Trước mặt là đoạn phố dài chừng 800m, đông đúc người da đen vào ra mua sắm. Dãy phố này tầng trên dùng làm nhà ở, còn tầng dưới làThời trang namcác cửa hàng kinh doanh của người Việt. Hàng hoá ở đây đa chủng loại, nhưng nhiều nhất là xống áo, giày dép, đồ trang sức. Có nhẽ vì khu phố được chia nhỏ thành từng ô để người Việt tiện buôn bán, kinh doanh (giống ở Chợ Đồng Xuân - Hà Nội) nên cái tên Đồng Xuân ra đời từ đó chăng?.
Một trong những ông chủ có nhiều cửa hàng cho thuê của khu phố này là anh Nguyễn Toàn Thắng (hay còn gọi là Thắng Victor). Dẫn chúng tôi đi một quanh quéo chợ, Thắng Victor cho biết, anh thuộc vào thế hệ thứ hai sang Angola kinh doanh. Mẹ anh là bà Việt Anh - một chuyên gia y tế công tác lâu năm tại Angola. Bà Việt Anh hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola và cũng là một thương gia thành đạt tại Luanda.
Anh Thắng cho biết, công ty của anh hiện làm về dịch vụ chuyên chở hàng hoá và xây dựng, dùng khoảng hơn 100 lao động Việt Nam. Họ đốn buôn bán ở chợ và tham dự các áo thun nam hcm đẹp công trình xây dựng với mức lương bình quân 1.000 USD/người/tháng.
Ngoài ra, tại São Paulo, rất nhiều người Việt thuê lại ki-ốt của anh Thắng để tự buôn bán kinh doanh. Khi chúng tôi đến khu phố này, nhiều tiểu thương tỏ raThời trang namnáo nức. Họ đón tiếp vồn vã và kể nhiều câu chuyện kinh dinh tại xứ sở này.
Thu Hương gốc ở phố Quán Thánh (Hà Nội) mở cửa hàng bán áo xống ở São Paulo được vài năm nay. Thu Hương 22 tuổi, trẻ trung, xinh xắn. Hương cho biết, đến Angola chuẩn y giới thiệu của người quen. Khi đến Luanda, Hương thuê một ki-ốt tại São Paulo để bán áo xống, vải.
Để chiều những khách hàng khó tính, Hương phải nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, phân tách để khách hàng thấy đó là đồ thật, giá rẻ. Hương vui vẻ cho biết, trừ uổng thuê ki-ốt và các khoản khác, mỗi tháng thu được khoản tiền lãi hơn 1.000 USD từ buôn bán xống áo.
Chị Hà Thị Hương đang bán xống áo cho người Angola.
Kế bên cạnh ki-ốt của Hương là ki-ốt của chị Hà Thị Hương. Chị Hương cũng là người quê gốc Hà Nội. Chị Hương sang Angola kinh doanh đã 8 năm. Chị thuê ki-ốt lại của chủ người Việt với giá 800 USD/tháng. Ki-ốt của chị Hương mặt tiền rộng chừng 3m. Bày bán chủ yếu là áo xống, vải vóc, giày dép. Khi nán lại chuyện trò, chị Hương tâm can rằng, nói chung buôn bán ở đây dễ kiếm tiền hơn tại Hà Nội. Những tháng thường có thể cho lợi nhuận từ 1.000-1.500 USD, nhưng vào những tháng Tết của người Angola (Lễ Giáng sinh), hàng hoá thường bán chạy hơn.
“Dù phải xa nhà, xa gia đình nhưng vì kinh dinh tiện lợi nên ở lại Luanda thêm thời gian nữa để buôn bán. Khi có đủ vốn, sẽ về Hà Nội kinh dinh tiếp”, chị Hương san sẻ.
Trong câu chuyện với tôi, anh Nguyễn Toàn Thắng cho biết, São Paulo là cái nôi của người Việt tại Angola. Những đại gia người Việt tại Angola đều đã từng buôn bán kinh dinh ở nơi này. “Khi có vốn, họ mới bắt đầu đổ bộ đến các tỉnh, thị thành khác của Angola để đấu kinh dinh và mở rộng sản xuất”, anh Thắng nói.
Kinh dinh không đụng hàng
Tại chợ São Paulo, ngoài buôn bán quần áo, có nhiều người còn nghĩ ra được những chiêu kinh doanh riêng. Họ nói vui với nhau là kiểu kinh dinh không đụng hàng. Với 17 năm ở Angola, chị Trương Thị Thanh Hoà, nhà ở phố Thái Hà, TP Hà Nội (hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola) lại chuyên buôn bán kinh dinh về áo cưới, áo thời trang.
Tại đây, chị Hoà có hai cửa hàng bán áo cưới và một láp ảnh. Dắt tôi vào cửa hàng, chị Hoà cho biết lý do vì sao lại chỉ bán áo cưới tại khu phố sầm uất này. Té ra văn hoá cưới hỏi của người Angola khác với Việt Nam. Nếu ở Việt Nam, theo thông lệ, các cặp uyên ương thường cưới hỏi đàng hoàng rồi mới về ở với nhau thì ở Angola, có thể ở với nhau đến đầu bạc răng long rồi mới tổ chức đám cưới.
Theo chị Hoà, chỉ khi họ thực sự có tiền, lúc đó họ mới đi mua áo cưới cho lễ hôn phối. “Đặc thù cưới hỏi của họ lạ thế nên mình phải đáp ứng nhu cầu. Cái hay của người Việt Nam ở Angola là người bản địa cần gì, mình đáp ứng được cái đó”, chị Hòa chia sẻ.
Chị Trương Thị Thanh Hoà bên cửa hàng váy cưới.
Giống chị Hòa, chị Lê Kim Oanh, nhà ở Quận 2, TP Hồ Chí Minh, có thâm niên hơn 13 năm ở Angola. Để không đụng hàng, chị chọn làm nhà phân phối chính các loại tấm vải dùng để cuốn quanh người (người Angola rất thích loại vải cuốn này của Việt Nam) tại chợ São Paulo.
Các doanh nhân tỉnh lẻ tại Angola thường hội tụ về đây mua, sau đó phân phối đi khắp nơi trong cả nước. Để đủ nguồn hàng cung cấp cho thị trường Angola, chị Hương phải nhập hàng từ TP Hồ Chí Minh.
Trung bình mỗi năm, chị nhập vào Angola khoảng 1.000 kiện hàng với giá khoảng 1.000-2.000 USD/kiện. Nghe chị kể, tôi hỏi liệu chị đã thành triệu phú đô la? Chị cười bảo, con phố São Paulo này đúng là sản sinh ra nhiều triệu phú đô la người Việt tại Angola. Những người thành danh ở Angola hiện nay ít hay nhiều, đều đã từng buôn bán kinh dinh tại chợ này. Về phía mình, chị Oanh nhận mình chỉ là người bán sỉ nhỏ lẻ.
Trong căn phòng rộng rãi, từng tấm vải được xếp chất chồng lên nhau. Các doanh nhân da đen vào ra liên tiếp. Chị Oanh cho biết, ngoài một số ông chủ thực thụ, người buôn bán tại chợ São Paulo cốt yếu đi bán thuê. Ngày xưa thuê ki-ốt dễ, còn hiện nay rất khó. “Chị buôn bán ở đây có sợ cảnh sát bắt không”- tôi hỏi.
Chị cười: “Họ chỉ bắt giữthời trang sỉnhững người không có giấy tờ hợp lệ hoặc làm việc không đúng công ty mà thôi. Hơn nữa, nhiều người vì buôn bán trốn thuế nên mỗi lần gặp cảnh sát là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy”. “Những trường hợp này dù không nhiều nhưng chút gì đó ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt tại Angola”, chị Oanh nói.
Điều mà chị Oanh lo nhất hiện không phải là chuyện cảnh sát hoạnh họe hay thiếu thị trường mà lo nhất là hàng hóa Trung Quốc đang càng ngày càng ồ ạt nhập vào Angola. Tại chợ São Paulo đã bắt đầu manh nha các cửa hàng của doanh gia Trung Quốc.
“Người Việt thường xé nhỏ cửa hàng ra để cho thuê nhưng người Trung Quốc lại thuê hẳn từng cửa hàng lớn, ít nhất là ba ki-ốt một lúc nên cửa hàng họ nhìn ngon mắt hơn. Với lại, người Việt thường kinh dinh đơn lẻ, người Trung Quốc lại chung nhau cùng làm cửa hàng nên khả năng cạnh tranh tốt hơn”, chị Oanh cho biết.
Trong câu chuyện, tôi vu vơ hỏi rằng, ở Angola, ai là người Việt Nam giàu nhất, chị Oanh cười bảo, nói ai là người giàu nhất rất khó, vì một 9, một 10. Với các tiểu thương ở phố São Paulo, ai cũng biết đến ông Đoàn Văn Viện, chủ toạ Công ty Salomas. Ông Viện được cho là người luôn hết mình viện trợ bà con tiểu thương tại chợ São Paulo.
“Ông Viện mở công ty và thành danh ở Luanda, đã trở lại trợ giúp bà con người Việt. Chừng như ông ấy cũng là một trong những triệu phú người Việt tại Angola”, chị Oanh cho biết.
Chia tay với chị Oanh, tôi trở lại đường phố São Paulo nhộn nhịp. Trong vô số người da đen, hiếm lại vang lên tiếng nói của người Việt Nam. Dù quen hay không, hễ gặp là hỏi “người Việt Nam à?”. Sáng đó, ở São Paulo trời se lạnh nhưng với tôi, gặp được một người Việt ở nơi xa xôi này lòng ấm lại và thấy không hề đơn độc.
Xem thêm : Angola, São Paulo, người Việt Nam, Luanda, Hà Nội, Trung Quốc, Hồ Chí Minh, Chợ Đồng Xuân, Thái Hà, bắt
>> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 22
30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót nghét 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, cha mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, cha mẹ Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.
Chút vốn liếng tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha thỉnh thoảng cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.
Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.
Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.
Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là chấp nhận được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.
Anh Hồng không phải là người Việt duy nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có vất vả nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.
Chị http://giasiaothun.Com/ao-thun-nam/ao-thun-nam-soc-hollister-ho-08-2811126.Html Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm tài xế. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.
Những ngày tháng nhớ đời
Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng hết sức tình cờ. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.
Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà tù Thái Lan không phải lao động nặng nhọc. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.
Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.
Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có thời hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, lưu trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số loằng ngoằng như mật mã, trong đó thể hiện đầy đủ tên tuổi, quốc tịch, nơi tạm trú, nghề nghiệp…
Giấy chứng nhận cư trú hợp pháp trên đất Thái.
Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa dọn dẹp, khuân vác đến thợ hồ… “Thấy mình chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.
Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thật thà, du khách phản ánh nên chính quyền đã trục xuất, không cho lưu trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm ăn gian dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất quý trọng người Việt. Họ sẵn lòng giúp đỡ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thật thà”.
Bán hàng kiêm hướng dẫn viên
Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhìn nhận rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hầu hết các điểm tham quan nổi tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều trả lời chính xác những thông tin cập nhật mới nhất.
Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời gian tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thuộc lòng, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, dẫn chứng cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.
Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước hết hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông tin cần thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.
Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.
Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014
Thời trang đông duyên dáng cho cô nàng công sở - Đẹp thời trang sỉ xinh mỗi ngày
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét